Người ta thường lầm tưởng về mối tình đầu tiên của mình, thường là lầm về khoảng thời gian xảy ra và người mà ta có thể thực sự gọi tên là “tình đầu”.
Nhiều người nói tình đầu vào lúc họ học cấp Một. Cũng có người nói tình đầu của họ là vào cấp Ba. Thậm chí có người cho là tình đầu của họ chưa đến. Thật ra đa số kiểu tình yêu lãng đãng nhẹ nhàng thấm đẫm mùi tuổi ô mai học trò khó có thể gọi là một tình yêu đầu đích thực. Chút nước mắt rồi quẹt vài cái qua loa không thể gọi là một tình yêu đầu được.
Tình yêu đầu là khi, lần đầu tiên trong đời bạn hiểu được rõ ràng mình yêu ai đó mà cuối cùng lại phải nhận lại cảm giác rất đau. Suy nghĩ con người ta rất kì cục, khi bị đau thì mới nghĩ là mình yêu thật. Chắc vì cái lý luận cũ xì là nếu không yêu thật, làm sao mà đau vì người khác được, vì vậy cứ phải đau, rồi người ta mới tin đó là tình đầu.
Tình đầu lấy đi của người ta không ít thứ, nhưng thật ra cũng chẳng nhiều. Cái nó để lại trọn vẹn nhất là nỗi đau, sự tiếc nuối, thậm chí là tức giận và hối hận. Còn thứ nó lấy đi, không phải là khả năng yêu thêm ai đó khác, mà là khả năng yêu một người một cách vô tư, không tính toán.
Cả đời này, người ta yêu rất nhiều lần, nhưng chắc chỉ có một lần là yêu mù quáng và sâu sắc đến độ có suy nghĩ rằng sau này không thể có lại cảm giác đó một lần nào nữa.
Hiếm ai ở bên cạnh tình yêu đầu tiên của mình được đến suốt đời. Dù phải chia tay thì tên họ, quê quán, ngày sinh, thói quen và tính cách người đó ra sao, chắc chẳng khi nào quên được, dù bản thân không cố tình nhớ.
Vẫn có thể yêu thêm nữa, ngã vào vòng tay nhiều người nữa, nhưng chắc chẳng tình yêu nào có màu sắc và mùi vị giống tình yêu đầu cả. Và dù muốn dù không, con người ta đều sẽ so sánh mọi tình yêu sau này mình có với mối tình đầu.
Mối tình đầu của bạn thì sao? Kể một chút đi!
Nguồn NEU CFS