‘Người mẹ tỉ phú’ 10 năm nuôi dạy hơn 100 đứa con trong nhà bảo trợ 2021-01-11 04:20:22 Elen Trần Sinh Viên Plus - Cộng Đồng Sinh Viên Việt Nam Elen Trần Sinh Viên Plus - Cộng Đồng Sinh Viên Việt Nam ‘Người mẹ tỉ phú’ 10 năm nuôi dạy hơn 100 đứa con trong nhà bảo trợ Bén duyên với nhà bảo trợ học sinh nghèo hiếu học từ năm 2010, cũng kể từ đó cô Tôn Nữ Quỳnh Dương lo hết mọi việc ở đây. “Ngoài là cô giáo, các em hay gọi tôi là mẹ, trong lòng tôi cũng coi những các em như con ruột của mình. Nhiều khi tôi thấy mình còn giàu sang hơn cả tỉ phú vì có đến hơn 100 người con, quý hơn cả vàng bạc châu báu” – cô Tôn Nữ Quỳnh Dương (66 tuổi) cười tươi nói. Từng bước thực hiện ước mơ Vào một buổi mùa đông sáng lạnh ngắt, tại gian bếp nhỏ của nhà bảo trợ học sinh nghèo Phú Thượng (Thừa Thiên Huế), xuất hiện hình bóng nhỏ gầy của người phụ nữ với mái tóc điểm sương đang tất bật chuẩn bị thức ăn trưa cho 30 đứa con của mình. Kể về cuộc sống của mình, cô Dương cho biết mình tốt nghiệp Trường ĐH Sư phạm Huế, khoa sinh và được điều động về dạy ở nhiều trường THPT trên địa bàn huyện Phú Lộc. Hơn 30 năm theo nghề cầm phấn, cô Dương được rất nhiều thế hệ học sinh yêu mến bởi tấm lòng nhiệt thành và ấm áp đối với học trò nghèo. Suốt quãng đời thanh xuân của mình, cô luôn trăn trở về những học sinh nghèo khó nhưng ham học. Nhiều em phải bỏ học đi tìm kiếm miếng cơm manh áo để mưu sinh, sống qua ngày. Cô nhớ thời thanh xuân của mình gắn liền với chiếc xe đạp trên hàng trăm cây số đến từng nhà học sinh nghèo để động viên, hỗ trợ một phần kinh phí giúp các em có thể được đến trường. Suốt 30 năm đi dạy của mình, cô Dương đã giúp đỡ hơn 100 học sinh để được tiếp tục đến trường. Cô cho biết ngoài việc nhận dạy kèm miễn phí, cô đã trích từ đồng lương ít ỏi của mình để hỗ trợ các em tiền sách vở, áo quần, học phí. “Thế hệ đó nhiều em đã thành công, rồi như một vòng xoay, có nhiều em quay trở lại giúp đỡ những thế hệ khó khăn như mình trước đó. Việc làm của mình như việc gieo giống, đã đến lúc những hạt giống đó nảy mầm mình cũng rất vui” – cô Dương vui vẻ nói. Khoảng giữa năm 2008, khi cô Dương còn công tác tại Trường THCS thị trấn Phú Lộc đã nhận lời giảng dạy cho các em học sinh tại Trung tâm Nuôi dạy trẻ lang thang Xuân Phú. Xem thêm: Gặp ứng viên ăn nói cộc lốc, nhà tuyển dụng nhắn 1 câu khiến CĐM hả hê Cô đã ám ảnh khi nhìn những hoàn cảnh các em ở đây. Ở độ tuổi đó, các con đáng lẽ sống trong sự bao bọc của cha mẹ, thế mà những đứa trẻ này đã sớm phải chịu cảnh đơn độc. Từ đó, cô tự hứa với lòng nếu có cơ hội và điều kiện sẽ dành trọn thời gian còn lại cho những đứa trẻ này. Năm 2010, cô Dương đã chọn nhà bảo trợ học sinh nghèo Phú Thượng để tiếp tục giấc mơ chia sẻ với học trò nghèo sau khi nghỉ hưu. Nhà bảo trợ Phú Thượng ra đời từ năm 2007, hình thành từ sự đóng góp của gia đình cố GS.TS Nguyễn Đình Thông cùng bà con Việt kiều định cư tại Úc, với mục đích nuôi dưỡng những học sinh hiếu học nhưng hoàn cảnh quá khó khăn trên địa bàn tỉnh. “Dù rất vất vả và gian truân nhưng tôi chưa bao giờ hối hận vì đã chọn công việc này. Tôi cứ thế mà mỉm cười tiến bước với chông gai phía trước không cần ai khen chê ” – cô Dương tâm sự. Cô giáo – mẹ hiền Khi được hỏi về vai trò của mình trong nhà bảo trợ cô Dương cười tươi nói: “Ở đây tôi vừa là cô giáo, vừa là mẹ, vừa là một nhà tâm lý“. 30 năm làm nghề giáo giúp cô có đủ kinh nghiệm cùng những phương pháp giảng dạy hiệu quả nhất để áp dụng dạy cho những đứa trẻ nơi đây. Không chỉ tự mình kèm cặp học trò, cô Dương còn liên hệ với từng thầy cô dạy giỏi ở các trường để giúp đỡ các em trong việc học tập. Thù lao cô trích một ít từ lương hưu và có sự hỗ trợ của các anh chị em ruột của mình. Chính sự chăm sóc và giáo dục của cô đã đưa nhiều học sinh chạm đến giấc mơ giảng đường của Trường ĐH Y dược Huế, Trường ĐH Bách khoa Đà Nẵng. Chia sẻ về công việc của mình, cô Dương cho biết độ tuổi của các em học sinh đang ở nhà bảo trợ đều nằm trong giai đoạn “khó chiều” nhất. Mỗi em là mỗi dấu chấm hỏi nên ngoài chuyện lo cho các em miếng ăn giấc ngủ thì cô còn phải để ý đến từng cử chỉ, ánh mắt để hiểu các em và ứng xử cho hợp lý. “Mỗi em đến đây đều có một câu chuyện khác nhau, tùy vào hoàn cảnh mà mình rắn rỏi hay nhẹ nhàng. Tôi luôn sợ cách ứng xử của mình không đúng sẽ làm hỏng cả một đời người” – cô Dương chia sẻ. Đối với cô Dương nói nhà bảo trợ không chỉ là nơi dạy học mà giờ còn là chỗ để sum họp vào những dịp đặc biệt. “Đàn anh, đàn chị đi trước vẫn âm thầm cùng tôi giúp đỡ những thế hệ khó khăn tiếp theo, điều đó làm tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng” – cô Dương nói thêm. Ảnh: Tổng hợp Tham gia group Chuyện Sinh Viên để cùng nhau chia sẻ những trải nghiệm đẹp nhất của thời thanh xuân nhé bạn yêu ơi!