Vì đại dịch bữa ăn của những người nhặt ve chai chỉ còn lại rau luộc 2021-06-06 09:53:32 Ánh Linh Chào mừng bạn đến với bài viết của mình! Ánh Linh Chào mừng bạn đến với bài viết của mình! Vì đại dịch bữa ăn của những người nhặt ve chai chỉ còn lại rau luộc Cuộc sống của người dân đã khó khăn nay còn khó khăn hơn bao giờ hết vì dịch Covid-19 bùng phát. Tuân thủ theo Chỉ thj 15/2020 (Chỉ thị 15) của Chính phủ, bắt đầu từ 0 giờ ngày 31/5, TP.HCM chính thức giãn cách xã hội: “Không được tập trung trên 5 người ngoài phạm vi công sở, trường học, bệnh viện, nơi công cộng; thực hiện nghiêm việc giãn cách tối thiểu 2 mét khi giao tiếp và chỉ ra khỏi nhà khi có việc thật sự cần thiết. Người trên 60 tuổi hạn chế ra khỏi nhà khi không có nhu cầu cấp bách; hạn chế đến các cơ sở khám chữa bệnh trừ trường hợp thật sự cần thiết.không tụ tập trên 5 người trở lên tại công sở bệnh viện trường học“. Dịch Covid-19 quay trở lại lần này đã là lần thứ 4, làm cho những phận đời của những người thu mua ve chai khốn đốn, suốt ngày phải rong ruổi ngoài đường, thắt lưng buộc bụng, tiết kiệm từng đồng giờ còn phải chiến đấu với dịch bệnh. Bữa ăn qua loa Cái nghề này vất vả hôm thì đội nắng, hôm thì đội mưa, vậy mà bà Nguyễn Thị Thu Màu (50 tuổi, quê Quảng Ngãi) đã gắn bó được hơn 20 năm qua. Với chiếc xe đạp liêu xiêu chất đầy bìa cát tông loanh quanh khắp các con hẻm Sài Gòn. Trên khuôn mặt đã trùm kín nhưng vẫn để lộ đôi mắt cùng nhiều vết chân chim trước tuổi nhăn nheo lại vì cái nắng oi bức của thành phố. Nhìn hình ảnh chiếc xe đẩy tự chế với dòng chữ được xịt bằng sơn đen nguệch ngoạc “ve chai”, bên ngoài buộc lỉnh kỉnh đồ đạc mà thấy xót xa. Bà Màu nghẹn ngào khi nhắc lại câu chuyện chọn nghề: “7 năm sau khi lập gia đình, chồng bà mất vì điện giật, để lại mình bà với 2 con nhỏ. Thương chồng, thương con bà tự mình gượng dậy làm ruộng để lo cơm nước cho con“. “Nghề nông ba cọc ba đồng, năm thì hạn, năm thì ngập lụt nên thất bát lắm. Đợi tụi nhỏ lớn chút, tôi gửi cho bà ngoại rồi vào Sài Gòn kiếm tiền gửi về. Nghề này không cần vốn, cũng không đòi hỏi bằng cấp hay trình độ, chỉ cần chăm chỉ, chịu khó là có thể kiếm được tiền”, trong lúc trò chuyện bà tranh thủ xếp lại đống ve chai – thành quả sau một buổi đạp quanh khắp các hẻm Q.10. Các con của bà, con gái thì đã lấy chồng, còn con trai học đại học cũng đi làm thê để trang trải, nhưng bản thân không muốn làm gánh nặng của các con nên vẫn tiếp tục công việc này. Bà Màu sống chung với 20 người đồng hương cùng làm nghề ve chai trong một phòng trọ ở đường Lạc Long Quân (Q.Tân Bình) để có thể tiết kiệm khoản chi phí, với giá 500.000 đồng/tháng. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy, cũng là để có khoản tiền gửi cho các con khi cần. Thường ngày, 6 giờ sáng bà Màu xuất phát cùng với chiếc xe đẩy đã cũ kĩ, đến 8 giờ tối mới về tới phòng trọ. Bà tâm sự: “Lần dịch Covid-19 nào cũng vậy, người ta ngại ra ngoài, hàng quán cũng đóng cửa hết nên làm gì có nhiều ve chai cho tôi mua. Bình thường, tôi kiếm được 200.000 – 300.000 đồng một ngày, thì nay ngày nào giỏi mới được 100.000 đồng, không thì 50.000 đồng. Để tiết kiệm, mấy ngày nay tôi chỉ ăn rau luộc cho qua bữa, ra đường cũng chỉ dám mua gói xôi ăn cho chắc bụng. Ăn rau luộc ngán thì lấy nó đem kho mặn, nặn thêm miếng chanh rồi ăn cơm thôi”. Ngôi nhà “ve chai” Sau một ngày bươn chải ngoài đường, thì đúng 20 giờ mỗi ngày, những tiếng nói đặc giọng Quảng của những người làm nghề thu mua ve chai lại rộn ràng trong ngôi nhà “ve chai” trên đường Trần Văn Hoàng (Q.Tân Bình). Căn nhà khá rộng rãi, với tầng dưới chất đầy ve chai và là phòng của người đứng ra thuê nhà – ông Võ Văn Hiếu (45 tuổi). Còn ở tầng trên là nơi ở và sinh hoạt của mọi người. Mỗi người được chia ba ô gạch để ăn ngủ và có một gian khác để nấu nướng, tắm giặt. Quần áo, mũ nón được treo đầy 2 bên tường. Ông Hiếu đã vào Sài Gòn sinh sống hơn 20 năm và thuê căn nhà này cũng để tạo điều kiện cho những người đồng hương có nơi nương thân ở chốn đất khách này, với chi phí mỗi tháng 300.000 đồng, bên cạnh đó là để ông thu mua ve chai của chính những người ở trong nhà. 8 người đang ngồi ăn cơm trong phòng, bà Lê Thị Thuận (64 tuổi) nói: “Buổi tối có người về sớm, có người về trễ nên ăn riêng vậy thôi, chứ sáng thì vẫn ăn chung. Ăn chung chứ không có nấu chung à nha, ai giàu thì ăn ngon hơn”. Bà nói xong, ai cũng bật cười. Bà Thuận chia sẻ thêm, mùa dịch này những người khá giả hơn một tí thì đã tranh thủ về quê tránh dịch, những ai còn ở lại nhà này chủ yếu đều có hoàn cảnh khó khăn, phải ráng trụ lại để kiếm thêm thu nhập. “Dịch bệnh, ai mà chẳng muốn về quê, gia đình cũng gọi lên miết bảo về đi nhưng mà về thì tiền đâu mà sống. Người lớn tuổi nhất ở đây đã 64 – là tôi đây còn người nhỏ tuổi nhất là 34, mỗi người có một hoàn cảnh riêng hết”, bà bộc bạch. Bà Bùi Thị Ngoạn (63 tuổi) tiếp lời bà Thuận: “Ế ẩm, cuộc sống khó khăn, không về quê nhưng tụi tui không thấy chạnh lòng hay cô đơn. Vì ở đây, mọi người coi nhau như gia đình, gì cũng giúp đỡ nhau nên có khó khăn như thế nào cũng dìu nhau sống qua được”. Giọng nói của bà đầy sự lạc quan. Một ngày dài cứ như vậy mà trôi qua, 21h ánh đèn đường vàng hắt vào ban công căn phòng, mỗi người lại về với vị trí phần ô gạch được chia sẵn, người thì ăn cơn, người thì xếp quần áo, rồi kể nhau nghe những câu chuyện sau một ngày lao động, những tiếng cười chốc lại vang lên. Thế là đã kết thúc ngày mưu sinh mệt nhoài của những phận đời ve chai Sài Gòn. Ảnh: Tổng hợp Nguồn tham khảo: thanhnien.vn Theo dõi Sài Gòn Times để cập nhật tin nhanh và nổi bật tại TP. HCM bạn nhé