Tình nguyện viên 68 tuổi từng là F0, tình nguyện ở lại chăm sóc cho mọi người
Xuân Hoài Amidst so many disparities Please don't be weakness❤️ Xuân Hoài Amidst so many disparities Please don't be weakness❤️
Bà Đại một bệnh nhân vừa khỏi bệnh nặng nhưng hiện tại không còn nơi để trở về. Thương bà các bác sĩ hỗ trợ chỗ ở tại bệnh viện và trở thành tình nguyện viên dọn dẹp vệ sinh, chăm sóc F0 lớn tuổi.
Buổi chiều, sau khi nhận cơm từ các tình nguyện viên, bà Đại đều đặng sang khu điều trị Covid-19 số 2 để thăm người bạn già. Bữa nay thấy trong người khỏe hơn chưa ông?
Ông Thảo nằm trên giường bệnh nghe được tiếng gọi quen thuộc chầm chậm mở mắt, cố gắng chống tay ngồi dậy. Bà Đại ân cần đỡ phần lưng ông rồi nhẹ nhàng hỏi: “Ông đói bụng chưa?”.
Người đàn ông có vẻ mệt mỏi lắc đầu từ chối. Bà Đại hỏi tiếp: “Vậy tôi lấy yến cho ông uống nha?”
Bản thân từng là F0, nên bà Đại là người hiểu rõ nhất người bạn già đang của mình đang phải trải qua những giây phút chống chọi với bệnh tật như thế nào. mặc dù ông Thảo có lúc hơi khó chịu, nhưng bà vẫn nhẹ nhàng chăm sóc, động viên.
Cứ mỗi sáng sớm bác sĩ Hồng Khánh Sơn đạp xe đến khu điều trị Covid-19 số 1, Bệnh viện Phục hồi chức năng – Điều trị bệnh nghề nghiệp TP.HCM, để giao đồ ăn sáng cho bà Đại.
Đối với tình nguyện viên đặc biệt này chàng bác sĩ 27 tuổi luôn dành một tình cảm đặc biệt chăm lo chu đáo dù bản thân bận rộn với nhiều công việc.
Ngày trước bà Hoàng Thị Đại (68 tuổi) được hàng xóm đưa vào bệnh viện. Bác sĩ Sơn kể lại: “Lúc đó bà hoàn toàn không còn nhận thức được nữa. Ai cũng nghĩ bà khó qua khỏi”.
Những điều kỳ diệu xảy ra sau một thời gian sức khỏe của bà Đại dần hồi phục phần lớn nhờ sự cứu chữa kịp thời của đội ngũ y bác sĩ. Dù chiến thắng dịch bệnh, nhưng không người thân chăm sóc, bà cụ cứ lủi thủi một mình ở bệnh viện.
Hỏi thăm về hoàn cảnh của mình thì bà kể có một người con gái nhưng đã chuyển về Long An sinh sống kể từ đó cắt đứt liên lạc với mẹ. Bà Đại sống một mình nhiều năm nay trong phòng trọ ở quận 8. Để trang trải cuộc sống hằng ngày bà đi rửa chén thuê.
Bà Đại buồn tâm sự “Tôi một mình nuôi con từ khi chồng mất sớm. Nhưng mà kể từ mấy năm nay hai mẹ con không liên lạc với nhau nữa. Chắc con không thương mình”.
Bác sĩ Sơn cho biết chắc do con gái bà khi đó nghĩ bà Đại không qua khỏi nên đã gọi đến bệnh viện để xin thông tin về ngày giờ bà mất. Nhưng khi bà khỏe lại, phía bệnh viện không thể liên lạc lại được.
Ở lại làm tình nguyện viên
Khi bác sĩ Sơn ghé qua hỏi thăm bà Đại “Mai xuất viện có ai đến đón bà về không?”. Bà trả lời: “Không có ai đâu bác sĩ” vẻ mặt bà buồn rầu.
Nhưng khi các bác sĩ đưa bà Đại trở về phòng trọ, nhưng nghĩ bà Đại đã qua đời nên phía nhà trọ đã đốt hết tư trang của bà và giao phòng cho người khác.
Bác sĩ Sơn cũng tìm cách hỗ trợ chỗ ở cho bà cố gắng liên hệ với chính quyền địa phương. Tuy nhiên vẫn không thể xếp bà vào danh sách người già neo đơn để nhận hỗ trợ khi trên giấy tờ, bà Đại vẫn còn một người con.
Ban giám đốc bệnh viện đã tạo điều kiện cho bà Đại ở lại bệnh viện sau khi nghe bác sĩ Sơn trình bày về hoàn cảnh éo le của bà cụ, sau đó sắp xếp cho bà trở thành tình nguyện viên chăm sóc F0.
Như các tình nguyện viên khác bà Đại được hỗ trợ chỗ ở, thức ăn, cấp vật dụng tư trang và nhận tiền hỗ trợ với mức 130.000 đồng/ngày. Nhiệm vụ của bà là quét dọn vệ sinh khu vực điều trị Covid-19, chăm sóc và động viên các F0 lớn tuổi đang điều trị.
Bà Đại tìm được niềm vui nho nhỏ trong công việc mỗi ngày tại bệnh viện sau những bất hạnh của cuộc sống. Bà Đại chia sẻ “Điều hạnh phúc nhất với tôi không phải là có được chỗ ở hay tiền lương mà là khi trở thành tình nguyện viên tôi cảm thấy mình vẫn có ích với cộng đồng”.
Vẫn chưa thể định hướng được tương lai
Trước khi bắt đầu dọn dẹp vệ sinh bà Đại cẩn thận mang bao tay, khẩu trang, kính chắn. Công việc của bà cũng không quá áp lực vì khu vực điều trị Covid-19 của bệnh viện tương đối nhỏ. Sau khi quét dọn, bà thu gom rác thải y tế vào một góc.
Bà cụ luôn thấy hào hứng hoàn thành tốt với công việc được giao. Có hôm trời chuyển mưa, nhìn bà cụ vẫn cặm cụi gom túi rác dưới gốc cây, bệnh nhân Thu Hương cất tiếng gọi: “Để đó xíu làm tiếp chị ơi. Vào trong đi, coi chừng bệnh”.
Bà Đại luôn là tình nguyện viên thân thiết và nhiệt tình nhất đối với bà Hương. Bà đều sẵn lòng hỗ trợ mỗi khi có bệnh nhân nhờ giúp đỡ, nhất là khi các F0 không có người thân chăm sóc.
Bận rộn của công việc giúp bà Đại quên đi nỗi cô đơn. Tuy nhiên, Bác sĩ Sơn đang tìm cách liên hệ với một số tổ chức thiện nguyện để giúp đỡ bà Đại có nơi nương náu trong thời gian tới khi khu điều trị sẽ trả lại công năng cho bệnh viện.
Bà Hương đến chào tạm biệt bà Đại sau khi được xuất viện “tôi thấy thương bà lắm có khi nhìn sang thấy cụ lủi thủi nằm một mình. Trong khi tôi vào đây còn có con trai đi theo chăm sóc, còn cụ chỉ có một mình”.
Dịch ở TP.HCM dần được kiểm soát. khu điều trị ngày một vắng khi các F0 lần lượt khỏi bệnh và trở về nhà. Chỉ còn mỗi bà Đại vẫn lủi thủi trên chiếc giường cuối dãy với vài vật dụng đơn sơ do bệnh viện hỗ trợ.