Cho em đi anh, chỉ vài giọt nắng! Em đã thiết tha để cầu xin chút yêu thương hửng hờ thế mà cơn nắng chẳng ghé đến bên thềm, có khác gì yêu thương anh chẳng để tuôn rơi
“Mùa hoàng hôn trên lá, anh cũng đâu thiết tha” huống chi ta chỉ là hai người lạ. Vậy thôi anh cứ mang nắng đến bên người anh muốn. Đừng buồn thêm nữa vì em biết có lúc người không nhận, có lúc người chỉ thích mưa.
Hôm nay em nhặt được vài mảnh nắng. Và hình như cái nắng Sài Gòn rót đậm vào em hơn cả.
Em yêu nắng nhưng không yêu cái tinh khôi, mượt nhẹ của nắng lúc bình minh, càng không yêu cái nắng trong lành, thấm ngọt lúc tắt mưa. Em yêu màu nắng chói của những trưa oi ả, yêu màu nắng dệt hoàng hôn khi hồng chớm tím, lúc vàng lẫn cam. Ngày nắng em yêu là ngày nắng miên man, là ngày nắng có màu hồn em khi trẻ.
“Cũng mặt trời treo trên mây cao. Sao mặt trời anh không mang nắng hạ?” Ngày nắng anh không phải cái nắng có thể sưởi ấm một tâm hồn lạnh lẽo, cũng chẳng thể xua đi sương khói ngập tràn. Ngày nắng anh gắt gỏng mà rát đậm. Ngày thiêu rụi con tim khô và trần trụi thành đống tro tàn. Ngày anh mang tâm hồn mình chôn vùi giữa hoang mạc, rồi trở thành kẻ độc hành, trốn mênh mông. Ngày mà anh bỏ lại em trong màu nắng nhớ. Thôi thì em cứ yêu…
Kể cả khi trời ảm đạm, nắng vẫn vàng, vẫn đẹp nhưng hình như lúc nào bên em nắng cũng vô hồn, hờ hững. Buồn lắm vì em biết mình đang có buộc thứ tình yêu vô hình nhưng anh biết nắng đẹp thế nào rồi đấy! Có ai chẳng muốn chiếm hữu nắng cho riêng mình đâu anh… Điều vô vọng nhất mà em mong chờ chính là được chạm vào nắng, được ôm lấy anh. Nhưng có hạnh phúc đâu khi em chỉ nhận cái đau rát nắng đốt trên da thịt em, cái đau thấu tận con tim khi người em ôm lấy chỉ là cái xác vô hồn. Cơn mơ em cũng dài như cơn nắng, dài như ngày không anh. Em cứ chờ nắng lên rồi tắt, nắng đậm rồi nhạt dần, nắng cũng chẳng phủ đến con tim trần trụi, người cũng chẳng đến vẽ cơn mơ. Rồi em lại chờ đến khi em quên màu nắng. Thế nhưng làm sao anh quên nắng khi từng giọt, từng giọt vẫn rơi vào đôi mắt? Làm sao em quên anh khi từng nhớ, từng thương vẫn khuấy sóng lòng? Thôi thì em cứ say…
Em mơ về ngày nắng, như nước, như cỏ. Nắng với em vẫn tươi và xanh màu tóc. Nắng vẫn gần với mắt anh dù không chạm tới. Và nắng mãi mãi chỉ nằm lại trong cơn mơ em.
Cho em đi anh, chỉ vài giọt nắng! Em đã thiết tha để cầu xin chút yêu thương hờ hững thế mà cơn nắng chẳng ghé đến bên thềm, có khác gì yêu thương anh chẳng để tuôn rơi. “Màu hoàng hôn trên lá, anh cũng đâu thiết tha” huống chi ta chỉ là hai người lạ. Vậy thôi anh cứ mang nắng đến bên người anh muốn. Đừng buồn thêm nữa vì em biết có lúc người không nhận, có lúc người chỉ thích mưa. Nhưng cơn nắng chỉ đẹp vì người ngắm nó thôi, anh cứ trao đi trọn vẹn như anh đã từng. Nắng là phép màu của em và nó sẽ lại là phép màu của anh thôi! Tin em lần này thôi, được không? Người mơ nào cũng thế phải không anh? Người nhóm rồi thổi, rồi cũng tự mình dập tắt đốm mơ hoa. Em tự hỏi: Mình có thế? Mơ của em hay của anh? Bao giờ em gom góp tro tàn? Bao giờ cao xanh cho em, cho anh rời bỏ màu nắng úa và vô vọng mà ta đã si mê? Thôi thì em cứ mơ…
Em chợt nhớ những ngày nắng len lỏi vào đời mình mà không vương chút buồn đau. Em không buồn nắng nữa đâu anh! Em trao trọn nắng niềm yêu chỉ mong nắng phai dần nơi miền quên lãng. Em buông nắng chỉ để thấy nắng vẫy vùng bên những khóm hoa. Đợi lúc vùng mây có cơn gió lùa, nắng lại đến bên đời em. Nhé!
Trần