Mỗi ngày dài trôi qua nơi xóm trọ nghèo trong cơn đại dịch Covid-19 2021-06-08 02:16:54 Ánh Linh Chào mừng bạn đến với bài viết của mình! Ánh Linh Chào mừng bạn đến với bài viết của mình! Mỗi ngày dài trôi qua nơi xóm trọ nghèo trong cơn đại dịch Covid-19 Cơn ác mộng mang tên Covid-19 đối với công nhân và người lao động nghèo tại xóm trọ ngụ P.14, Q.Gò Vấp, TP.HCM. Thời dịch giã, người dân đều hạn chế ra đường, những người lao động và công nhân đành quanh quẩn trong những gác trọ chật hẹp, xung quanh chỉ là 4 bức tường. Đặc biệt đợt dịch bùng phát lần này Q.Gò Vấp phải thực hiện giãn cách xã hội theo Chỉ thị 16 của Chính phủ, chỉ biết ngậm ngùi mong cho con bão Covid-19 này sớm qua đi. Bao la nỗi niềm Quận Gò Vấp như bị cô lập nơi thành phố rộng lớn này, nhịp sống của những người lao động trong khu trọ trên đường Phạm Văn Chiêu (P.14, Q.Gò Vấp) chưa bao giờ im ắng đến vậy, chỉ nghe thấy tiếng cười đùa của những đứa trẻ từ đầu ngõ đến cuối dãy trọ. Trong thời gian giãn cách xã hội, các bé chỉ có thể đón ngày Quốc tế thiếu nhi 1/6 trong con hẻm nhỏ này. Mọi người còn chưa quen với việc bước ra cửa là có thể gặp mặt hàng xóm vào khung giờ hành chính này. Vào lúc 9 giờ, hình ảnh chị Nguyễn Hồng Nghi (37 tuổi, công nhân may của một công ty tư nhân, quê Cần Thơ) ngồi trước cửa phòng trọ cắt móng tay dường như đã nói lên tình hình của mọi người trong xóm trọ nghèo này. Bên cạnh là chiếc điện thoại không ngừng thông báo về tình hình dịch Covid-19 cùng các chốt kiểm soat dịch ở Q.Gò Vấp. Cuộc sống khó khăn gia đình 4 người nhà chị lên TP.HCM mưu sinh mới được hơn 3 năm thì đã trải qua 2 đợt giãn cách xã hội. Đợt tháng 4/2020, công việc của chị cũng bị tạm ngưng. “Nhưng năm nay đỡ buồn hơn. Năm ngoái chồng tôi và hai đứa con về quê rồi kẹt luôn ở dưới, chỉ có mình ên (một mình) ở trọ trên này”, chị nói. Bọn trẻ cũng phải nghỉ học, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, hết ăn rồi ngủ, rồi giở điện thoại xem. Chị tần ngần: “Chồng tôi làm thợ hồ, hai đứa con phụ quán ăn. Cả 4 người giờ đang thất nghiệp ở nhà. Tôi nghỉ khoảng một tuần trước khi Q.Gò Vấp phong tỏa, nhưng may là công ty ứng trước cho tôi hơn 2 triệu đồng để trang trải mấy ngày tới”. Cuộc sống sinh hoạt của mọi người cũng bị ảnh hưởng, chị chia sẻ chị đã dự trự ít gạo, rau củ, mắm muối cho một tuần để không phải đi ra ngoài thường xuyên nên sáng bắc sẵn nồi cơm, ai muốn ăn thì tự vô bếp lấy. “Chứ mấy nay không có ăn sáng gì. Lúc trước đi làm biết hôm đó mình có thu nhập nên mình có thể ăn sáng. Giờ ở nhà, tiền không có, phải nhịn. Mỗi tháng trước tôi cũng phải gửi tiền về quê, nhưng giờ không biết làm sao đây. Ngày gì đâu dài quá xá”, chị nói. Mọi người trong xóm trọ đa phần là dân nhập cư từ miền Tây, có người làm công nhân, người thì lao động tự do. Cách nhà chị Nghi vài căn, chị Huỳnh Thị Thúy (quê tỉnh Bình Định) ngồi trông những đứa trẻ trước nhà, mong ngày dài mau qua. Công việc của chị Thúy là phục vụ tại một quán ăn, tính lương theo ngày. Khi thành phố thông báo dừng việc bán tại chỗ để phòng dịch Covid-19 chị đã phải tạm ngưng công việc mãi đến khi có lệnh giãn cách xã hội ở Q.Gò Vấp. Đã trở thành thói quen, chị Thúy thức dậy từ 5 giờ sáng như được “lên dây cót” sẵn, không thể ngủ nướng thêm được. Vì vậy mà chị lại thấy rõ mồn một từng ngày dài đằng đẵng trôi qua mà không làm được gì. “Trước đi làm, quay đi quay lại đã thấy trời tối, nay đợi mãi chẳng hết một ngày, mới hơn một tuần mà cảm giác như mấy tháng”, chị Thúy lắc đầu rồi buồn bã nói: “Dịch giã thế này chắc năm nay tết không về, về tốn kém lắm. Mình làm tháng nào hết tháng đó vì còn gửi tiền về quê cho con gái và hai ông bà”. 15 ngày đếm ngược Hồi cuối năm 2020, đã có nhiều lần ghé qua căn trọ của chị Dương Thị Kim Chi (46 tuổi, quê An Giang). Khi ấy, cũng là mùa dịch, chị bị mất việc ở công ty giày da, rồi đến việc rửa chén ở một quán ăn. Thời điểm đó chị không còn tiền và không dám về quê ăn tết. Thương cho hoàn cảnh của chị, chủ nhà trọ cho chị mượn bàn máy may và còn hướng dẫn chị may gia công tại nhà. Từ đó, chị quay về sống tạm với việc may gia công, 1 ngày chị kiếm được khoảng 60.000 – 90.000 đồng. Duy trì công việc đó đến đầu năm 2021, chị Chi tìm được việc ở một công ty may gần nhà. Chưa được bao lâu thì chị lại tiếp tục mất việc do Q.Gò Vấp giãn cách xã hội. Trong đợt ghé thăm này, thấy chị lãnh số lượng đồ về may gấp hai, ba lần đợt trước. Chị bảo: “Giờ đếm ngược trở lại ngày hết giãn cách, công ty mở lại, mình đi làm lại, sẽ không cần phải tiết kiệm hết mức như hiện nay”. Mọi người ai cũng mong chờ đến ngày hết giãn cách để có thể đi làm trở lại, ổn định lại nguồn thu nhập. Bà Thái Thị Bạn (61 tuổi, quê tỉnh Kiên Giang) phụ việc cho một nhà hàng, nhưng quán đã đóng cửa hôm 25/5 và toàn Q.Gò Vấp vào guồng giãn cách. Bà cùng mấy đứa cháu nhỏ đang cố gồng gánh cho qua những ngày giãn cách trong tâm dịch. Quyết định rời quê hương, bà Bạn cùng gia đình con gái quyết định lên thành phố tìm con đường sống mới. Bà bảo: “Mới có mấy năm lên đây mà gặp phải dịch, nhưng đỡ hơn vì ở dưới quê giờ không có nghề nghiệp gì. Mình tự cách ly, không tiếp xúc nhiều người; tôi đi chợ một lần đủ ăn cho 3 – 4 ngày để hạn chế ra ngoài, một phần vì mình… cũng không có nhiều tiền để mua dự trữ. Chỉ mong sao dịch bệnh qua mau. Nhiều gian hàng ở chợ người bán cũng tạm nghỉ để né dịch”. Nhớ tiếng… người Q.Gò Vấp là một trong những quận tấp nập của TP.HCM, nơi dân số có gần 677.000 người (số liệu năm 2019 theo Tổng điều tra dân số và nhà ở). Nhưng trong những ngày tháng cách ly không tránh khỏi khung cảnh buồn đến nao lòng. Chị Lê Thị Vân (38 tuổi, ngụ P.14) bán tạp hóa, cà phê trên con hẻm 91 Nguyễn Văn Chiêu bị phong tỏa phòng dịch buồn bã nhìn đường phố, quán xá và đến người cũng vắng. Những con đường tấp nập xe cộ, vào giờ cao điểm còn bị kẹt xe, nay nhìn đâu đâu cũng chỉ toàn thinh lặng, chị Vân chùng lòng sau khi bán vài món hàng mọn cho khách dọc đường: “Ảnh hưởng thu nhập mình không nói rồi, lúc trước tôi bán một ngày 2 – 3 bó mía, giờ một bó bán 2 – 3 ngày. Nhưng điều quan trọng là thiếu tiếng người mình thấy buồn”. Chị Vân nhớ lại: “Trước đây 6 giờ sáng, công nhân họ bắt đầu đi làm, ra quán tôi ngồi uống nước. Anh em họ bàn chuyện thời sự rôm rả lắm. 7 giờ ai làm việc nấy, người chở hàng, người đi phụ hồ, kéo nhau đi ùn ùn. Bây giờ chỉ bán mang về, lâu lâu có người ra mua ly nước, nói chuyện đôi ba câu rồi thôi, hiu quạnh ghê”. Nguồn tham khảo: thanhnien.vn