Ngay từ khi còn nhỏ chúng em đã được ông bà, cha mẹ dạy:” Không Thầy đố mày làm nên”. Hai chữ thầy cô bình dị mà vô cùng thiêng liêng ấy dần khắc sâu trong kí ức, tâm hồn chúng em.
Ai trong chúng ta cũng đi qua một thời áo trắng! Đến khi bôn ba giữa cuộc đời muôn sự đa đoan mới biết những ngày ấy thuần thiết vô cùng.” Chúng tôi cùng nhau đi qua những năm tháng đẹp nhất của thanh xuân. Vinh quang có, vấp ngã có, sai lầm cũng có luôn. Những năm tháng ấy, Quả thực tôi không thể đếm được bao lần các thầy cô bao che khuyết điểm , những lúc chăm sóc từng chút một trong thời gian thi đại học gian nan. thầy, cô luôn là người chỉ đạo, sát sao trong từng hoạt động với mong muốn duy nhất là lớp sẽ tiến bộ đi lên.
Có lẽ, khi còn ngồi trên ghế nhà trường không ai trong chúng tôi cảm nhận được hết hơi ấm từ bạn bè, từ những lời răn dạy của những tâm hồn trên bục giảng. Một số người trong chúng tôi, thấy những lời răn đe, trách móc của thầy cô là thừa và lấy làm khó chịu vì tất cả những điều đó, chỉ muốn nhanh thật nhanh tốt nghiệp để bay xa thật xa những ngày tháng gò bó bên những thầy, cô với bảng đen và phấn trắng. Nhưng thế rồi? Khi đã xa, chúng tôi đều cảm thấy như mình đã đánh mất thứ gì đó rất lớn trong đời. Chẳng còn những lời răn đe, chẳng có trách phạt và chẳng thể lớn lên thêm được nữa. Không còn những người hướng dẫn trong đời, chúng ta phải tự học hỏi, tự rút tỉa kinh nghiệm từ những bài học có thật trong cuộc sống. Và những bài học thực tế của cuộc sống thì không còn khô khan nữa, nó sinh động, nó nóng hổi và chúng ta không có nhiều cơ hội để làm sai, vì khi làm sai chúng tôi phải trả giá chứ không đơn giản là lời răn đe ngọt ngào vô hại. Đến khi đó có người mới hỏi: “Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa…?”
Chúng tôi chẳng phải suy nghĩ có nên chuồn tiết này không nữa. Bởi vì chúng tôi chẳng còn tiết mà học. Mùa thu nay, cái phòng học mà các bạn luôn muốn trốn tiết ấy vẫn cứ đầy học sinh ngồi đó. Chỉ là những người ngồi đó sẽ chẳng còn là chúng tôi nữa. Hơn bao giờ hết, chúng con nhận được sự quan tâm dạy dỗ ân cần, tận tâm chỉ bảo từ các thầy cô. Sự tâm huyết của các thầy cô đã hun đúc trong tâm hồn chúng con tình yêu quê hương đất nước và sống có ích cho xã hội.
Thầy cô mang đến cho chúng ta không chỉ có kiến thức mà còn cả cách sống, cách làm người và cách nhìn nhận những vấn đề trong cuộc sống một cách đúng đắn. Thầy cô đã dạy cho chúng ta thấy được vẻ đẹp của tuổi trẻ, của tình yêu đôi lứa, tình yêu quê hương, đất nước. Thầy cô dạy cho chúng ta cách nhìn nhận cuộc sống một cách đa diện, nhiều chiều.