Vào tháng 12, Miền Bắc trở lạnh, cái lạnh thấm đẫm tâm hồn mà bao năm qua người dân nơi đây phải vật lộn với cái rét như thế này. Đặc biệt là về đêm và sáng, nhiệt độ những thời điểm đó chỉ dao động từ 10 – 12 độ C, một số vùng núi cao xuống thấp đến mức 1 – 5 độ C. Trong thời tiết ấy có 1 cặp vợ chồng sinh sống và mưu sinh trong túp lều xập xệ tại khu “ổ chuột” dưới chân cầu Long Biên, Hà Nội. Những ngày này cả hai cũng như những phận người ở đây đang chống chọi với cái lạnh thấu da thấu thịt.
Chồng là ông Dương Đức Hùng (75 tuổi) và vợ là bà Phạm Thị Bích (64 tuổi) đã sinh sống ở cái khu “ổ chuột” này cũng hơn 20 năm, họ chọn nơi đây để làm nghề nhặt rác, phế liệu mưu sinh cũng vì gần khu vực chợ Long Biên và một số chợ trên địa bàn Hà Nội. Cả hai người không con cái nên từ đó đến giờ hai ông bà chỉ biết dựa vào nhau mà sống qua ngày.
Được biết hai ông bà là người ở huyện Khoái Châu, Hưng Yên nhưng vì cuộc sống ở quê khó khăn nên vợ chồng ông ra Hà Nội sinh sống. Ông bà thuê một căn nhà ở khu “ổ chuột” với túp lều với giá 600 nghìn đồng/tháng, ở đây khi mưa thì đồ đạc trong nhà đều ướt hết, ngày nắng thì oi bức, ngày giá rét thì lạnh thấu da thịt vì không có đủ thu nhập nên hai ông bà đành phải ở đây.
ông Hùng chia sẻ: “Lấy nhau hơn 40 năm, hai vợ chồng tôi tuy nghèo khó nhưng luôn chăm lo cho nhau. Cả hai mong muốn có được mụn con cho vui cửa vui nhà nhưng năm tháng cứ trôi mà ước muốn vẫn không thành. Cuộc sống ở quê đói khổ nên hai vợ chồng kéo nhau lên Hà Nội sinh sống cho đến tận bây giờ . Trước đây còn khoẻ thì làm đủ nghề, giờ tuổi già rồi chỉ đi nhặt được phế liệu thôi “.
Công việc hằng ngày của hai ông bà là đi nhặt phế liệu ở các khu chợ, khắp ngõ ngách Hà Nội để lấy được vài chục nghìn mua cơm sống qua ngày. Bà chia sẻ: “những ngày gần đây trời lạnh, nên cũng không đi nhặt được nhiều nữa. Chứ bình thường chúng tôi phải nhặt phế liệu suốt đêm có những hôm nhặt được nhiều nhất cũng chỉ được 50.000 đồng mua cơm. Những ngày trời lạnh chỉ đi được một lúc, phần vì sức khoẻ yếu, phần vì phế liệu cũng không còn may mắn là không nằm ngoài đường vì lạnh”. Bà tự nhận vợ chồng bà còn may mắn khi có căn lều để tá túc những ngày lạnh như vậy, còn hơn lang thang ngoài đường trong cái lạnh đó.
Cuộc sống hằng ngày của hai ông bà cứ thế diễn ra, không có con cháu nên hai ông bà chỉ biết dựa nhau mà sống, ông giúp bà rồi bà lại giúp ông cứ thế mà ngày qua ngày có nhau. Mong ước lớn nhất của cặp vợ chồng già này, chính là được hỗ trợ ít gạo để nấu cơm, nuôi hai, ba chú chó sống qua ngày.
Bà Thành chia sẻ: “Mấy ngày nay trời rét quá, ra đường rét cóng tay, chẳng nhặt được gì nên về sớm. Về được nhà là tốt rồi, căn phòng nhỏ nhưng ở lâu cũng quen. Hàng ngày lọ mọ bới từng đống rác trong chợ, kiếm từng chai lọ, túi nilon thu gom lại để bán nên tôi chỉ đủ tiền ở đây thôi. Âu cái số đã vận vào mình rồi”.
Bạn thấy đó, dù cuộc sống có giàu sang hay nghèo khó thì tình cảm vợ chồng rất là quý giá, người xưa thường có câu “Đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn”.
Ảnh: Tổng hợp
Tham gia group Chuyện Sinh Viên để cùng nhau chia sẻ những trải nghiệm đẹp nhất của thời thanh xuân nhé bạn yêu ơi!