Một mẫu hồi kí về tuổi thơ của tác giả mà Ban Biên Tập đã được chia sẻ và độc quyền đăng tải.
Nó giờ đã lớn, đã xa rời vòng tay yêu thương của gia đình, rời xa sự chở che của cha mẹ nó, rời xa luôn cả mảnh đất mà nó đã từng sinh ra và lớn lên cùng với những kỉ niệm tuổi thơ. Suốt mười tám năm qua, dưới sự che chở của gia đình, nó chưa từng, biết suy nghĩ, phải lo lắng về bất kì điều gì. Những gì đáng lẽ nó phải lo lắng đã in hằng lên gương mặt của mẹ nó. Gương mặt với những nếp nhăn ngày càng nhiều hơn theo những ngày nó lớn.
Ba nó đi làm xa rồi có người khác, bỏ ba mẹ con nó. Chị nó hơn nó năm tuổi nhưng lại phải thay mẹ chăm sóc nó những lúc mẹ đi làm. Năm đó nó 8 tuổi, cái thằng em nghịch ngợm luôn được chị nó dạy bảo, dạy nó đọc chữ, dạy nó làm toán. Chị lo cho nó đủ điều, quản thúc nó chặt chẽ, tập cho nó có ý thức hơn trong cuộc sống. Vậy mà, nó xem những lời chị dạy là vô nghĩa. Nó ghét chị nó lắm, ghét những câu nói chị nó quản thúc nó. Nó thầm tự hỏi, ngoài kia, có bao đứa trẻ như nó tự do chơi đùa, còn nó lại bị cấm đi chơi nhiều, lại còn bị mắng khi đi chơi về trễ, nó ngu ngốc vậy đó.
Ảnh minh họa
Lúc bé thì nghe chị rầy thì nó im lặng, miệng “mếu máo” xin lỗi chị. Lớn lên tí, ngày càng nó muốn vượt ra khỏi sự quản thúc chị nó. Nhiều khi, nó còn cãi nhau với chị nữa, những trận đấu khẩu nảy lửa khi vắng mẹ cứ thế diễn ra. Nhớ làm sao những lúc hai chị em chia việc nhà ra làm, chị nó luôn là người giành nhiều việc nhất. Nhà nó nghèo, ba có người khác nên rất lâu mới về thăm nó, nó không hận ba nhưng cũng không có quá nhiều kỉ niệm với ba nó. Mẹ thì làm việc trong cơ quan suốt ngày, từ sáng đến tối mới về. Nó được chị nó dạy cho nhiều điều lắm, từ cách sống đến học tập.
Có lần, mẹ nó đi công tác suốt một tuần ở thành phố. Thời điểm ấy, nhà nào khá giả cũng có chừng một cái điện thoại bàn là cùng. Nhà nó thuộc dạng nghèo nên không có tiền lắp điện thoại. Mẹ nó gọi về mỗi ngày thông qua nhà dì sáu, rồi dì sáu gọi nó sang nghe. Chị nó nhường nó nghe trước rồi đến mình, mẹ dặn chị đủ điều nhưng quan trọng nhất là nó.
Nó những lúc hai chị em đi chợ. Mười lăm ngàn đồng là mức ăn hằng ngày của cả hai chị em. Nó nhớ lắm cái cảnh chị nó lấy giấy viết ra, ngồi liệt kê khoản tiền chi tiêu hằng ngày. Nhiều khi thấy nó thèm món gì đó, chị nó ráng lấy tiền dành dụm tiền đi học mỗi ngày của chị mà mua cho nó. Lúc ăn cơm, chị nó lâu lâu gắp thêm cho nó cọng rau, con cá, miếng thịt từ trong chén của chị. Nó vô tâm lắm, nó luôn đòi chị nó cho miếng thịt to hơn, con cá lớn hơn. Vậy mà chị nó thương nó, luôn nhường cho nó tất cả.
Ảnh minh họa
Có lần, nó nghịch phá leo trèo cây rồi bị té. Lúc chị nó hay tin, nó bị té bất tỉnh từ trên cây to và cao xuống từ mấy đứa nhóc trong xóm, chị nó hoảng hồn chạy ra ngoài, thấy nó nằm bất tỉnh dưới ruộng, chị nó khóc rất nhiều, vội lội xuống ruộng kéo nó lên, một tay chị kéo nó, một tay chị lau nước mắt, cố trấn an, lay gọi nó dậy. Nó mở mắt ra, thấy nó nằm trong vòng tay ai đó rất êm ấm như mẹ nhưng mà mẹ thì đang ở thành phố chứ làm gì mà ở đây!Đúng rồi! Đó là chị nó, nó nhìn thấy chị nó vui mừng khi nó tỉnh dậy.
Chị nó vô tắm rửa cho nó rồi mua thuốc cho nó uống. Trong bữa cơm chỉ có hai chị em, chị nó hôm nay hầu như chỉ ăn cơm trắng, chị nó nhường hết thức ăn cho nó, chị nó muốn nó chóng khỏe.
Bỗng nhiên chị nó khóc, nó cũng chẳng hiểu chị nó khóc về điều gì. Nó chỉ nhìn chị rồi nó im lặng. Thấy chị khóc, nó cũng rưng rưng nước mắt theo. Nó nhận ra rằng hôm nay là ngày thứ sáu hai chị em xa mẹ. Nó khóc theo, khóc vì nhớ mẹ, thương mẹ vất vả, khóc vì thương chị, thương chị ăn cơm trắng để nó được ăn ngon hơn. Hai chị em nhìn nhau khóc nhiều hơn. Những cơn mưa càng làm lòng hai đứa trẻ buồn hơn.
Khi mẹ về, hai chị em vui mừng như những chú chim non sắp được ăn. Mẹ mua cho nó món quà nhỏ, đó là một cái máy game trắng đen.
Còn chị thì chẳng có gì, chị lấy làm tuổi thân, bỗng nhiên nó thấy chị trẻ con lắm kìa. Chị cũng muốn có quà, tôi đem máy đến kế bên chị ngỏ ý muốn chia sẽ với chị nhưng chị không chịu, chị muốn có con búp bê. Nó thấy vậy nên cũng năn nỉ mẹ mua cho chị, mẹ thấy thương chị và nó nên mua thêm một con búp bê. Nó trêu chị lớn rồi mà còn mê búp bê, chị cười vui rồi khẽ gõ nhẹ vào đầu nó, rồi cất cẩn thận con búp bê đi.
Khi mẹ nó biết nó do ngã cây mà bệnh, mẹ nó giận lắm, mẹ rầy chị, chị bị đòn vì chị không nghe lời mẹ chăm sóc chu đáo cho nó. Nó thấy chị bị mẹ đánh, dù mẹ đánh không mạnh, chỉ phủi nhẹ để rầy la mà nó khóc theo chị. Nó xin mẹ đừng đánh chị nó nữa, rồi hai chị em ôm nhau khóc, mẹ nó thấy thương nên lại xoa xoa đầu hai chị em. . . Lúc này nó thấy thương chị vô cùng…