Thời gian trôi qua như có bàn tay ai bắt lấy, chị nó tốt nghiệp THPT khi nó vừa lên lớp 8.
Chị nó đi học xa nha lắm, mỗi tuần về 1 lần. Ngôi nhà ngày nào có 2 chị em đùa giỡn, cãi nhau, cùng nhau đi chợ, cùng nhau làm việc nhà, … mà giờ đây chị nó phải lên thành phố để tiếp tục con đường học vấn. Còn chỉ còn mỗi nó, nó nhớ mãi đêm đó, cái đêm cuối cùng mà trước khi chị nó lên đường để tiếp tục việc học. Nó nằm im trên giường, dõi mắt nhìn chị nó đang dọn đồ, sắp xếp đồ đạc cho vào balo. Nó nằm đó, không ngủ, nó ghi lại khoảng khắc đó vào trí nhớ thơ bé của nó.
Chị hỏi: – Này nhóc! Mai chị đi học rồi, ở nhà đừng có mà quậy phá đó nha! Tự do đi chơi rồi nhé! Nó im lặng, nhìn chị.
Nó nhớ mãi bộ phim ti vi đang phát lúc ấy, cảnh vật lúc đó, nó nhớ mãi mãi. Rồi buổi sáng hôm đó, chị nó dậy sớm đón xe bus để đi lên trường.
Chị gọi nó dậy: – Chị đi nha, ở nhà ráng học nha! – Dạ!
Nó trả lời một cách im lặng vì nó còn đang say ngủ. Sáng dậy, nó nhìn sang chiếc giường của chị nó, chăn, gối đã xếp gọn gàng và nó giật mình nhớ ra chị nó đã đi lúc khuya. Mẹ nó đi làm rồi, nó dậy đánh răng, rửa mặt rồi soạn tập để lát trưa đi học. Mấy đứa bạn chung xóm qua chơi, rủ nó đi chơi chút trưa về. Chị nó không có nhà, nó có thể thoải mái đi chơi nhưng không biết sao hôm nay nó chẳng muốn đi tí nào. Nó từ chối và ngồi ở nhà làm bài tập.
Bỗng nhiên nó thấy đói làm sao. Nó xuống bếp tìm cái gì đó ăn, nhưng hình như hôm nay mẹ nó phải đi làm sớm chỉ để cho nó chút tiền để nó mua đồ ăn, nhưng nó lại không muốn ăn đồ mua tiệm. Nó bắt đầu chiên trứng, rồi luộc rau, ôi sao nó khó khăn thế. Cái trứng nó bị cháy đen gần hết, còn rau luộc thì nó chín mềm như bún. Vừa buồn, vừa vui. Nó nhớ chị nó, thường thì chị nó chỉ nhưng nó ậm ừ cho qua chuyện. Giờ thì hậu quả là nhịn đói.
Thường thì việc nhà 2 chị em chia ra làm, thường thì chị nó giành làm tất cả việc khó, để nó việc nhẹ, nên giờ nó chẳng quen với công việc nấu nướng ấy. Nó nhớ sau lúc 2 chị em cùng chuẩn bị bữa ăn., rất vui, ồn ào lắm. Nhưng giờ sao im lặng quá, nỗi trống trãi trong tim nó cứ thế lang rộng. Nó ngồi yên, im lặng và chấp nhận sự yên tỉnh ấy. Nó thèm và khao khác được chị nó rầy la, nó muốn được chị nó dạy học, muốn làm việc nhà chung chị lắm, nhưng nhà chỉ còn mình nó. Nhà nó lúc đấy chưa có điện thoại vì là nhà nghèo. Nó không biết cách nào để liên lạc với chị nó. Nó buồn như muốn khóc.
Hôm nay, nó quyết định đi học sớm để tránh sự cô đơn ở nhà. Tiết học bắt đầu khá nhanh và tan trường diễn ra cũng rất sớm. Nó về nhà, thay đồ ra rồi đi chơi cùng lũ nhóc trong xóm. Nó thả diều, không khí gần tết khá trong lành và gió mát, nó nằm xuống bãi cỏ xanh, kê đầu lên tay nhìn cánh diều bay mà nó mong sao chị nó ở đây để cùng đùa với nó. Nó thích ngắm mây lắm, những đám mây trắng bay lơ lửng giữa bầu trời xanh ngắt, nó nhìn mây, tưởng tượng ra nhiều cảnh vật khác nhau, trí tưởng tượng của nó thật phong phú, nó nhìn trời từ màu xanh ngả sang vàng, nó cảm thấy thiếu thiếu gì đó hôm nay. Hôm nay nó đi chơi khá lâu như không hiểu vì sao chẳng nghe thấy ai gọi. Trong khi những đứa bạn nó được người nhà gọi về. Ánh hoàng hôn dần dần buôn xuống, ngôi nhà cô đơn ấy khi chưa bật đèn nhìn như muốn ôm lấy nó. Nó không muốn vào nhà. Nó đợi mẹ về, nó nói mẹ: – Con nhớ chị quá mẹ ơi. – Cuối tuần chị về, ráng đi con.
Dẫu nó biết là thế, nhưng sao nó buồn quá, nó hi vọng và mong muốn ai đó có thể kéo thời gian nhanh chút. Buổi tối, ngôi nhà yên ắn hẳn đi, không có người cãi nhau, không có người tâm sự. Nó thường thích tâm sự với chị nó hơn. Nhưng nay chẳng thấy chị nó. Nó cảm thấy nhớ chị vô cùng.
Mẹ nó làm việc cả ngày rất mệt mỏi nên ngủ sớm. Trời lại mưa, cơn mưa đầu đông hay cuối hè làm người ta trầm cảm một cách rất tĩnh lặng. Mưa nó nhìn hạt mưa rơi vội vã ùa vào mặt nó, lạnh ngắt. Nếu có chị nó ở đây thì chị đé đã đóng của và gài chốt, lau mặt cho nó. Nó ngồi im đó mà tận hưởng cái cảm giác mà một ngôi nhà cô đơn.
Nó rất sợ nó sẽ sống với sự cô đơn, nó muốn mẹ nó ở nhà, nhưng điều đó là không thể được, mẹ phải đi làm lo cho nó và chị. Nó nhìn vào cái ghế bàn học, nơi chị nó vẫn thường đọc sách và nó khao khát được quay ngược thời gian,để nó trân trọng khoảnh khắc chị nó ở cạnh nó hơn.