Dịch bệnh diễn biến phức tạp, chợ được “siết” chặt, chỉ biết trông chờ vào shipper
Ánh Linh Chào mừng bạn đến với bài viết của mình! Ánh Linh Chào mừng bạn đến với bài viết của mình!
Thời gian này tại TP.HCM để có thể mua được thực phẩm, hàng thiết yếu đa số người dân đều trông vào shipper vì nhiều chợ ngưng hoạt động, các hàng quán chỉ bán mang về.
Tranh thủ trước khi đến giờ cao điểm – giờ cơm trưa, ông Trần Quốc Cường (ngụ tại TP. Thủ Đức, TP.HCM) tấp vội chiếc xe đã khá cũ kỹ vào ven đường, nhìn thấy mái tóc đã chuyển bạc khi bỏ chiếc mũ bảo hiểm thuộc hãng xe công nghệ. Ông gấp gáp ăn hộp cơm nguội đã chuẩn bị sẵn lấy sức để chuẩn bị đi giao hàng.

Người chuyển hàng mùa dịch
Chạy rong ruổi ngoài trời nắng suốt 6 tiếng đồng hồ mới có chút thời gian ngồi lại ăn cơm. Trông ông có vẻ già trước độ tuổi 55 của mình vì dáng người, làn da sạm đen do cháy nắng và mái tóc hoa râm.
Đợt dịch Covid-19 đã làm ông mất đi công việc ổng định tại một công ty sản xuất gỗ bởi tuổi cao, sức khỏe không được tốt nên rơi vào danh sách cắt giảm nhân sự của công ty.
Cuộc sống của gia đình bắt đầu gặp khó khăn, mọi chi tiêu trong nhà đều dựa vào công việc phụ quán phở của vợ ông, thêm đứa con gái đang theo học tại trường Đại học Kinh tế. Để phụ giúp vợ đỡ gánh nặng, cũng như cuộc sống đỡ bấp bênh, thiếu thốn, ông đăng ký làm shipper đến nay đã một năm.
Từ ngày chạy xe cuộc sống có phần nào ổn định hơn. Sau khi trừ chi phí xăng xe và ăn uống, cố gắng chạy khoảng 12 tiếng mỗi ngày, thì cuối cùng ông đem về được 300.000 đồng cộng với tiền lương từ vợ.
Thêm một số phận đến với nghề chạy xe công nghệ sau khi được bạn bè giới thiệu. Trước đó, anh Nguyễn Văn Bông (46 tuổi, ngụ TP Thủ Đức) rơi vào cảnh thất nghiệp, do làm việc trong lĩnh vực nhà hàng nhưng phải đóng cửa vì dịch bệnh. Thời gian qua anh chật vật trong chuyện tìm việc làm.
Anh Bông hy vọng thu nhập sẽ khá hơn khi TP có chỉ thị ngừng các loại taxi công nghệ. Nhưng thực tế khách đi xe ôm công nghệ rất ít, mỗi ngày anh chỉ nhận được vài người khách.
Anh Bông kể: “Dịch bệnh nên người dân rất hạn chế ra đường, chỉ trường hợp khẩn thiết người ta mới chọn đi xe công nghệ“. Do đó công việc này cũng không giúp cho cuộc sống của anh đỡ khó khăn trong đợt dịch này.
Anh quyết định ngoài chở khách còn tranh thủ mở thêm ứng dụng giao đồ ăn, giao hàng. Khi không có khách anh thậm chí nhận luôn giao hàng và đi chợ cho khách.
“Tôi chạy đủ thứ, từ chở khách tới giao hàng, chỉ mong kiếm thêm thu nhập. Cố gắng mỗi ngày cũng kiếm được 200.000 – 300.000 đồng, so với ở nhà thất nghiệp thì như vậy là quá tốt. Tôi gắng đợi dịch ổn định rồi tìm công việc khác ổn hơn, còn bây giờ kiếm được đồng nào hay đồng nấy” – anh Bông bộc bạch.
Ông Nguyễn Việt Hùng (52 tuổi, ngụ quận 12, TP.HCM) cũng cùng chung cảnh ngộ. Vì tuổi đã cao nên cũng khó khăn trong việc xin việc làm, công việc ổn nhất là giao hàng ở siêu thị.
Mặc dù dịch bệnh, thu nhập giảm sút nhưng ông vẫn kiên trì với công việc này, vì nó là nguồn thu nhập chính của gia đình.
Chỉ thị mới nhất của Chính phủ yêu cầu quán triệt các chợ truyền thống cũng như chợ tự phát vì sợ dịch bệnh lây lan nhanh.
Số lượng khách hàng mua tại siêu thị tăng mạnh, nhưng các siêu thị yêu cầu khai báo y tế chặt chẽ nên nhiều người nhờ shipper. Vì vậy mà ông Hùng và đồng nghiệp có nguồn thu nhập ổn định hơn.
Mặc dù công việc nhiều hơn ngày thường rất nhiều, giữa trưa nắng, tại một góc siêu thị trên đường Nguyễn Kiệm (phường 3, quận Gò Vấp, TP.HCM) ông Hùng vừa sắp xếp hàng lên chiếc xe máy đầy ắp, chốc lát lại quay về chở tiếp. Chạy suốt dưới cái nắng gay gắt của Sài Gòn nhưng ông vẫn rất vui vì có thêm thu nhập.

Vất vả nhưng vui vì có việc làm
Người trẻ còn sức khỏe cũng như sớm quen với công nghệ thì làm shipper không có gì khó khăn. Nhưng đối với ông Cường, một người đã ngoài 50, thì đây là một công việc không mấy dễ dàng.
“Nhiều lần bị bom hàng hoặc có người cố tình đặt sai địa chỉ, tôi gọi không bắt máy, hủy đơn thì không đạt năng suất là không được thưởng. Tôi chỉ dám nhận những món đồ dưới 100.000 đồng, để lỡ người ta có bom thì đem về cho con gái. Mặc dù có thể đem hàng về trụ sở để trả lại nhưng đường khá xa, thời gian đó có thể kiếm nhiều đơn khác, nên tôi thường đem luôn về nhà“.
Ngày thường, ông chỉ cố chạy đến khoảng 15h đạt 60 điểm là được 320.000 đồng, tính luôn cả tiền thưởng vì đạt đơn thì cũng được hơn 400.000 đồng.
Tuy nhiên, dịch tái bùng phát, nhiều người mất việc làm đã đổ xô đi làm shipper. Bởi vậy bây giờ mỗi ngày ông phải cố gắng ra đường từ lúc 6h và chạy tới 24h mới về tới nhà.
Khó khăn là thế, đội nắng đội mưa với cái nghề này, sức khỏe ông Cường ngày một yếu đi nhưng ông luôn nở nụ cười trên môi.
“Tôi có một đứa con gái thôi, đang học đại học nên ráng lo cho nó ăn học đàng hoàng để sau này sung sướng, còn mình cực một chút cũng không sao” – ông Cường hãnh diện khi nhắc về con.
Những bữa ăn vôi vã thậm chí chưa kịp uống nước đã vội mở ứng dụng để đợi đơn. Vui vẻ khi có đơn, ông Cường phóng xe đi ngay.
Gia đình ông Hùng có một người vợ bị bệnh, cùng với hai cô con gái, cô chị 17 tuổi và cô em 12 tuổi, đều đang ăn học. Ông phải cố gắng rất nhiều, 5h – 6h sáng là có mặt trước cửa siêu thị để chờ đơn hàng, đi sớm về muộn nhất đội.
Là trụ cột chính của cả nhà nên xa hàng của ông lúc nào cũng nhiều hơn đồng nghiệp, nhưng chưa bao giờ ông phàn nàn, luôn vui vẻ khiến ai cũng yêu mến.
Ngoài công việc này, đến đêm ông Hùng còn tranh thủ giao báo đến 2h – 3h sáng mới về nhà. Tính ra, mỗi ngày ông chỉ còn 3 – 4 tiếng để nghỉ ngơi.
Chưa kịp ăn uống gì, ông Hùng lại tất bật với những đơn hàng đầy ắp. Cuộc sống mưu sinh chưa bao giờ là dễ dàng với những người như ông.
Vì lo cho tương lai các con không phải khổ sở như mình, chiếc xe hàng nặng trĩu vẫn ngày ngày bon bon trên đường.
Ảnh: Tổng hợp
Nguồn tham khảo: tuoitre.vn