Chuyện tình của bố và mẹ qua lời kể của cô gái gây nhiều xúc động 2020-11-11 09:16:11 Duy Nguyễn Hi ! Welcome to My World. Duy Nguyễn Hi ! Welcome to My World. Chuyện tình của bố và mẹ qua lời kể của cô gái gây nhiều xúc động “Những ngày nàng bệnh nặng, nhìn cách chàng chăm nàng như thuở mới yêu, nhìn bàn tay chàng run run khi ôm lấy nàng, sợ nàng đi mất. Mới đây trên mạng xã hội, một cô gái đã chia sẻ một bài viết kể về chuyện tình của bố, mẹ mình khiến người đọc xúc động và nhận được nhiều sự quan tâm từ cộng đồng mạng. Nguyên văn bài viết chia sẻ: Đây là bố và mẹ mình trong những ngày mẹ bị bệnh. Mình hay gọi mẹ là nàng. Ngày mình viết truyện về tình yêu của nàng, cả nhà vẫn ngập tràn hy vọng. Giờ thì nàng đi rồi, đã hơn một mùa tóc bạc rồi, chàng ra vào một mình không chịu đi đâu xa, cứ đòi ở nhà để rằm và mùng một cắm cho nàng bông hoa, thắp cho nàng ngọn hương… “Nàng chẳng phải người lãng mạn gì, theo như định nghĩa lãng mạn mà người ta vẫn nói. Nàng không yêu hoa lá cỏ cây, không thi ca nhạc hoạ, cả đời không hát nổi nửa câu. Nàng cũng chẳng cảm xúc gì với nắng mưa, ngoài những hôm thời tiết thay đổi thái độ, nàng than “trở trời” khiến nàng mên mệt. Những lúc ấy, chồng nàng thường bắt bẻ: trời thì trở kiểu gì, có mẹ mi trở thì có. Ấy đấy, nàng lại mê mệt chàng – người đàn ông tán tỉnh nàng theo kiểu lãng mạn và giờ hay bắt bẻ nàng chữ “trở” ấy. Nàng thường lí giải rằng, hồi trẻ chàng hay lắm, đáng yêu lắm, hát hay chữ đẹp, chiều người yêu, nói chung tuyệt vời. Để chấm điểm, giờ chàng chỉ được đôi ba thì ngày xưa được hẳn chín mười. Mười chín tuổi, thi đại học Dược hai năm không đỗ, nàng cất bằng tú tài xin đi làm công nhân nông trường chè. Nàng gặp chàng ở đó. Không ai nghĩ họ có thể là một đôi. Nàng tháo vát nhanh nhẹn, da trắng môi hồng, tóc xoăn hơi Tây, duy chỉ có đôi mắt nâu hơi buồn. Nàng bảo, ấy là vì bố nàng mất sớm. Nàng là chị cả trong gia đình đông em, đói ăn đói học, khó mà vui được. Trong nhà, chỉ có nàng và em trai sát sau nàng học hết tú tài. Nàng có dòng dõi địa chủ, là địa chủ cách mạng. Ông nội nàng bị đấu tố thời cải cách, nhưng may kịp lúc nhà nước sửa sai, ông được giải oan. Bố nàng đi bộ đội, triền miên vắng nhà. Tuổi thơ của nàng đói đến mức, thèm một miếng thịt mỡ mà quanh năm đợi mãi mới có cái giỗ để được ăn. Em trai út nhà nàng mới sinh ra 7 ngày đã mất vì quá yếu. Mẹ nàng rạc người đi, những cơn ho quặn trào đầy lồng ngực. Em gái nàng hai đứa mất sớm, đứa mất vì đau bụng, đứa mất vì chó cắn. Ký ức của nàng cứ kể mãi về một mùa bão, bố nàng bế đứa em gái mới 3 tuổi từ bệnh viện về, theo sau là bà nội nàng, khi đó đã già yếu lắm, chống gậy run lập cập. Gió quật, mưa tạt, bà đi không nổi, bố nàng cởi áo buộc bà vào một góc chợ Văn Sơn. Nửa đêm, bố nàng đập vào cánh cửa gỗ, gọi chú nàng, nói ngắn gọn: cháu mất rồi, mi lên chợ Văn Sơn đón mẹ về. Chàng, con trai thứ hai trong một gia đình công chức. Cha chàng do một lần ốm đau sơ suất xảy ra mất đồ ở kho hợp tác xã mà ông từ chức. Hồi ấy gạo không có mà ăn, chàng bỏ học sớm đi đào khoai mót, cuốc rau để nuôi cái bụng. Hợp tác xã trục lúa xong chia rơm, mẹ chàng mang về, anh em chàng xúm vào rũ được bơ lúa sót, mừng rớt nước mắt. Tối đó về, cha chàng bắt đi trả lại hợp tác xã, của ấy là của chung, không được phép tơ hào. Sau này, cha chàng mất, cái quần đùi mới cũng chẳng có mà mặc. Nàng chính là người xé bớt mảnh vải mua may đồ cho chàng, khâu vội cho cha chồng chiếc quần, mong ông an nghỉ. Chàng có nước da mai mái xanh, được đi học lái, học sửa chữa xe trong quân đội rồi về phục vụ ở nông trường. Ngày đầu gặp nhau, chàng hỏi nàng là người ở đâu, nàng nói Đô Lương. Chàng à một tiếng châm chọc: À, dân Đồ Lừa. Nàng nguýt sắc lẹm. Chàng bảo, anh cũng là dân Đồ Lừa đây. Nàng chẳng thích gì ở chàng ngoài hát hay, chữ đẹp. Rồi dần dần, nàng còn biết chàng viết thư tình rất hay. Rồi chưa kịp yêu thì chàng ngã bệnh. Chàng nằm viện, ai đến chăm cũng không chịu, đòi có nàng mới chịu. Anh trai chàng mang cháo, chàng đổ không ăn. Nàng đến, chàng mới thở nổi. Ký ức của nàng vẫn kể, những đêm mùa hè đằng đẵng chỉ có nàng thức dài ở bệnh xá, nghe tiếng khóc ngằn ngặt của trẻ con, tiếng chim hét toáng sau hồi. Chàng khỏi ốm, nghiễm nhiên hai người là một đôi. Nàng nhận được giấy báo đi học trung cấp nông lâm Bắc Thái. Chàng nói lời từ biệt, hứa sẽ đợi nàng về, cả đời chỉ yêu mỗi nàng mà thôi. Những lá thư tình dày lên theo năm tháng. Chàng ở nông trường, bắt được con tép con cua cũng nướng khô để phần nàng, gom được túi đậu xanh cũng để phần nàng. Ấy đấy, yêu thế mà rồi chàng cũng gây lỗi lầm. Nhà tập thể nông trường hồi ấy gái quá lỡ thì nhiều, đàn ông thì ít. Biên giới còn chiến tranh. Nông trường thì heo hút. Phòng bên phòng sát vách. Chàng bản thể yếu, sau trận sốt rét rừng càng yếu, đau ốm liên miên. Rồi chàng yếu lòng, ngã vào tay người hằng ngày cơm cháo cho chàng. Nàng trở về, chuyện xôn xao không ai giấu được. Sau khi cấu xé chán hai con người ấy, nàng bỏ đi. Nàng về quê, tự nhủ sẽ có người đàn ông khác xứng đáng hơn đang đợi nàng đâu đó. Nhưng nàng tính không bằng chàng tính. Chàng nhất quyết không buông bỏ nàng. Chàng bám theo nàng, đi bộ nhằng nhẵng bốn chục cây số, qua bao chân đồi, rặng nứa. Con đường nhung nhúc đá sỏi. Hoa đầu mùa trổ tím. Chàng xin nàng một cơ hội nữa. Lúa đang trổ đòng. Cò trắng bay về phía chân trời. Nàng đồng ý, thêm một cơ hội nữa. Hai năm sau ngày cưới, họ có con gái đầu lòng. Sau này, nàng vẫn kể với con, rằng con chính là đứa trẻ bố chờ đợi và mong mỏi nhất. Chàng chăm vợ, chăm con rất khéo, khéo đến nỗi đàn bà khác trong xóm đều ghen ghét, luôn tìm cơ hội để chọc que vào mái nhà tranh vách nứa bên kia khe. Mặc kệ, nói gì thì nói, chàng giữ đúng lời hứa, rằng sẽ không để nàng khổ. Chàng đi rừng, chặt gỗ, làm bất cứ việc gì để gây nhà dựng cửa. Nàng làm cán bộ thu mua chè, những đêm về muộn, chàng đón, cơm dọn sẵn để trên bàn. Mưa bão, cầu sắt bắc qua khe vào nhà bị ngập nước, chàng cõng nàng dò dẫm từng bước trong đêm. Đời nàng rút cuộc sinh ba con gái. Những người trong xóm không tiếc lời khuyên chàng bỏ nàng, lấy người khác để kiếm con trai. Bên nội ai cũng giục chàng phải kiếm con trai nối dõi. Chàng không nghe họ, chàng không bỏ nàng, nhưng ít nhiều trong lòng chàng cũng có nỗi buồn. Sinh đứa thứ 3 xong, nàng mất việc. Sớm biết mất việc nên nàng đã xin một mảnh đất ngoài đường cái, chuyển nhà ra đó, đổ hàng tạp hoá, buôn bán. Chàng nghỉ hưu non, diện mất sức trước đó 3 năm. Làm xong cái nhà mới thì chàng cũng nghỉ nốt mọi lao động khác, ngồi nhà cùng nàng nuôi lợn, bán hàng. Nhưng, vì thế mà chàng đâm hư dần dần trở nên xấu xí trong mắt nàng. Thế nhưng, quãng thời gian khủng khiếp nhất là khi mẹ chồng bán nhà lên ở cùng. Trong khoảng 3 năm, mẹ chồng khó tính vốn đã chẳng bằng lòng với con dâu chỉ sinh toàn cháu gái, đã liên tục nói ra nói vào, khơi lên bản tính cục cằn của chàng. Con gái lớn của nàng vẫn nhớ, nàng dắt nó ra cạnh đồi, hỏi nếu bố mẹ bỏ nhau thì con muốn sống với ai. Nó không khóc, nó chỉ đứng trân trối nhìn những lá thư tình, những bức ảnh của bố mẹ đang bị nàng đốt cháy. Nàng hận chàng một lần nữa, tưởng như không thể tha thứ. Ấy đấy, thế mà nỗi đau nào nàng cũng có thể quên. Nàng lo hết mọi thứ trong nhà. Sau hai năm nghỉ việc, nàng được giám đốc mới gọi quay lại đi làm. Nàng dẹp tạp hoá, trở về làm cô cán bộ thu mua. Nàng làm gì cũng tốt. Nàng dạy con học chữ làm toán, chỉ tận tay chuyện quét cái nhà, gấp cái chăn. Việc cơ quan lúc nào nàng cũng được khen. Nàng chứng minh cho người ta thấy, người ta phải cần nàng. Mẹ chồng sau nhiều năm trái tính, cũng phải quay lại nhìn nhận con dâu. Nàng vẫn giận, nhưng nấu cơm thì cố ý nấu ươn ướt, nấu thịt thì cố ý ninh nhừ, cả nhà chê nhưng bà dễ ăn, bà ăn được. Chàng biết thương nàng nhiều hơn. Chàng chiều ba đứa con gái nhiều hơn. Ba mươi sáu năm hôn nhân rồi, ba đứa con gái đều đã lớn, đi xa hết. Ngôi nhà nhỏ ven đồi chỉ còn chàng và nàng, thi thoảng nàng cũng đi xa, bỏ chàng một mình. Chàng nhớ nàng quá, cứ gọi vu vơ suốt, nàng sốt ruột lại chạy về. Họ cãi nhau suốt ngày, nhưng buổi tối, chàng sẽ không chịu ngủ nếu nàng chưa lên nằm bên cạnh. Con nàng hay trêu, ngày bố ôm chai, tối bố phải ôm mẹ. Thiếu mẹ, bố cũng không sống nổi. Hoá ra chẳng phải thế. Những ngày nàng bệnh nặng, nhìn cách chàng chăm nàng như thuở mới yêu, nhìn bàn tay chàng run run khi ôm lấy nàng, sợ nàng đi mất. Ảnh: Vân Anh Nguyễn Nguồn thông tin: Vân Anh Nguyễn Tham gia group Sinh Viên Ăn Gì? để tìm những quán ăn phù hợp nhất với sinh viên nhé!