Mọi chuyện xảy ra rất nhẹ nhàng, anh ấy bảo rằng chúng tôi không hợp nhau dù tôi hiểu còn vô vàn những điều xót xa sau cái lý do phổ biến ấy.
Tôi biết khóc lần đầu tiên khi vừa chào đời. Tôi biết cười lần đầu tiên khi tôi cầm món đồ chơi mẹ mua. Tôi biết mừng vui lần đầu tiên khi được vào công viên. Tôi biết lưu luyến lần đầu tiên khi chia tay những đứa bạn trung học. Và tôi biết đau lần đầu tiên khi anh ấy ra đi.
Tôi bổng dưng thất tim mình nhói lên một vũ khúc rạn vỡ, tôi nghe âm thanh của sự đổ nát ngay dưới chân mình. Mọi thiết tha, đam mê và kiêu hãnh vùng vằng quay lưng với tôi. Tôi đâu một nỗi đau bất tận.
Vì nỗi đau quá lớn? Hay là vì đó là nỗi đau đầu tiên?
Tôi bước qua những ngày khốn khỗ ấy thạt khó khăn. Bởi từ bỏ một yêu thương chưa bao giờ là dễ . Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, tôi chẳng nhớ gì nhiều về anh ấy ngoài một cái tên. Rồi một chiều xanh nắng,tôi đang bước ngang ngã tư đông đúc bỗng gặp lại ánh mắt rất quen… ngỡ ngàng và trong vắt. Thứ xúc cảm đau nát tim tràn về rất nhanh trong phút chốc, lấp đầy hốc mắt tràn nước của tôi.
Rồi tôi nhận ra, anh ấy vẫn ở dấy nguyên lành cạnh bên tôi… Yêu thương có với nhưng nỗi đau vẫn đầy. Hãy cho tôi giấu nỗi đau đầu tiên của tôi vào lòng Sài Gòn có được không?