Trẻ con quậy phá ở nơi công cộng là 1 vấn đề mà người lớn phải luôn lưu ý đến, đặc biệt là những bậc làm cha, làm mẹ. Nhiều đứa trẻ khi ở ngoài đường, nói trống không, không chào hỏi, nhõng nhẽo, khóc lóc, chạy lung tung, la hét, chen lấn, xô đẩy, phá phách đồ đạc của người khác, nhưng cha mẹ chúng lại không có hành động dạy con mình. Thậm chí họ còn cho rằng vì “trẻ con biết gì đâu”. Chính vì quan niệm sai lầm đó đã làm xảy ra không ít phiền toá cho người khác, dưới đây là câu chuyện của một chàng sinh viên trẻ cũng vì quan niệm “trẻ con có biết gì đâu” đã khiến chàng trai từ bỏ mãi mãi giấc mơ Đại học.
Nguyên văn đoạn chia sẻ:
Vào năm bạn trai tôi học lớp 11, thì một lần được chú của anh ấy nhờ lắp đặt hộ bóng đèn ngoài hiên của cửa hàng đồ chơi. Cũng bởi có lợi thế về chiều cao nên anh đồng ý không suy nghĩ. Anh dùng 1 cái thang gỗ tựa vào tường để leo lên. Sau đó, người chú đi mua cái máng trượt và để anh lại 1 mình trông cửa hàng.
Một đứa nhỏ đi vào tiệm dạo xem. Anh tưởng nó chỉ vào xem chơi thôi nên không có để ý tới nó. Kết quả là nó lấy cái xe điều khiển từ xa và một người máy đi mất mà không trả tiền. Bạn trai tôi lập tức lớn tiếng gọi nó lại. Ấy mà thằng nhỏ kia lại khóc rống lên. Anh thấy vậy nên vẫn đứng trên thang tiếp tục lắp đèn, không quan tâm tới nó nữa. Thằng nhỏ kia lại không chịu yên phận, đi đến đẩy cái thang làm cho anh ngã từ trên cao xuống. Thằng nhỏ tiếp tục cầm mấy đồ chơi rồi chạy đi mất.
Mấy bạn cũng biết mà, cái loại thang như vậy thật sự không ổn định một chút nào, chỉ cần lệch đi một chút thôi cũng có thể ngã xuống, huống chi anh còn đứng rất cao nữa. Trên nền nhà còn vãi một đống đinh vừa mới lấy từ trên thanh gỗ xuống hồi nãy. Hậu quả của cú ngã đó bạn trai tôi phải khâu 6 mũi trên đầu và để lại sẹo. Bây giờ phải nhờ tóc mái để che lại phần nào.
Những ngón tay và cánh tay phải của anh đã bị thương. Chân phải bị gãy, đó là còn chưa kể đến những vết trầy xước ngoài da. Chấn thương khiến anh bị sụt cân từ 90kg xuống còn 65kg. Kết quả học tập của anh “xuống dốc không phanh”. Vốn dĩ đã dự định thi vào trường Đại học Thể thao, nhưng điều kiện hiện tại không cho phép anh thực hiện ước mơ nữa.
Bạn trai tôi phải bảo lưu 1 năm, đến cầm bút viết bài cũng cầm không nổi. Đến năm sau học lại, văn học phải viết chữ quá nhiều, ngón tay đau nên không thể viết nhiều được. Thành tích cứ thế xuống dốc. Thầy cô vì muốn giữ chỉ tiêu thành tích nên khuyên anh tiếp tục bảo lưu, đợi khỏi hẳn rồi hãy trở lại học. Rất nhiều bạn trong lớp trở mặt cô lập anh.
Cuối cùng, anh quyết định từ bỏ, không thi đại học nữa. Anh cũng chưa thi được xong cấp ba nên chỉ có mỗi cái bằng tốt nghiệp cấp 2 mà thôi, cũng từ bỏ luôn tương lai mơ ước ở trường thể thao kia. Đến tận bây giờ, anh chỉ có thể cầm nắm được vật dưới 5kg mà thôi, không thể cầm bút viết lâu được, không chạy nhảy, không bóng rổ, trời nóng cũng không dám mặc quần ngắn và áo ba lỗ, chỉ toàn mặc sơ mi quần jean để che lại mấy vết sẹo.
Và hẳn rằng, cả đời anh cũng không muốn có con nữa, vì mỗi lần anh nhìn thấy mấy đứa con nít, cho dù có dễ thương đến mấy thì anh cũng tránh ra thật xa .
Sau câu chuyện này, ta đã thấy được phần nào quan niệm sai lầm đã gây ảnh hưởng cho người khác rất nhiều. Trẻ con giống như tờ giấy trắng, chúng dễ dàng bắt chước lại hành động của người lớn. Nếu cha mẹ chúng không có ý thức thì rất dễ sẽ khiến con mình trở nên như vậy.
Ảnh: Tổng hợp
Tham gia group Chuyện Sinh Viên để cùng nhau chia sẻ những trải nghiệm đẹp nhất của thời thanh xuân nhé bạn yêu ơi!