Tuy hôi thối như vậy, tuy nhiên, ở một bãi rác lớn ở Đà Nẵng, mỗi ngày có hơn 300 người ra vào. Đa phần đó là những người phụ nữ nghèo khó, lam lũ.
Với họ, 4h sáng phải có mặt và chỉ về khi những chuyến xe rác cuối cùng kéo về bãi, có khi rất muộn hơn 12 giờ đêm. Khi chiếc xe rác đổ rác xuống và rời đi, hàng chục người đã vây lại, nhanh chóng tìm kiếm những “chiến lợi phẩm” cho mình.
Những người phụ nữ ở đây đa phần ở tuổi trung niên, dóng vóc nhỏ bé. Họ lùng sục khắp các bãi rác chỉ mong tìm được một chút gì đó như ve chai, phế liệu… Mỗi ngày, trung bình mỗi người có thu nhập từ 150k-200k.
Với những “đồ bảo hộ” như ủng, găng tay hoặc dùng chân trần, tay trần. Mỗi ngày, họ tiếp xúc với hàng trăm mùi hôi thối, chất thải.
Theo nguyên tắc thì các lãnh đạo của xí nghiệp quản lý và xử lý rác thải thì cấm người vào nhặt rác. Tuy nhiên, vì không có nghề nghiệp, sức khỏe. Nên có cấm cũng sẽ không làm được gì, chi bằng tạo điều kiện cho mọi người mưu sinh.
Có lần, những cô chú nhặt rác ở đây còn nhặt được giấy tờ tùy thân, sổ đỏ và liên hệ với người bị mất để trả lại. Có trường hợp còn nhặt được vũ khí như súng. Họ liên hệ và bàn giao với công an để trả lại.
Công việc này thường xuyên tiếp xúc với môi trường độc hại, có nguy cơ dẫn đến các bệnh về hô hấp, da liễu… thế nhưng, nhiều người ở đây vẫn quyết tâm bám nghề. Họ rất thân thiện, thế nhưng không muốn chia sẻ thông tin cá nhân của mình. Thậm chí họ còn che kít mít vì thẹn với cái nghề nhặt rác.
“Khổ quá mới phải làm nghề này! Biết là cực, hít đủ mùi hôi rồi nguy cơ mắc đủ thứ bệnh, nhưng bù lại có tiền để lo cho con cái ăn học, để mai sau nó không khổ như mình”.
“Hai đứa đầu của tôi đang học đại học, còn đứa con gái út năm học lớp 10 vừa rồi cũng đi thi học sinh giỏi của thành phố, cũng may chúng nó đều ngoan cả”, một phụ nữ tâm sự và đề nghị giấu tên vì sợ bạn bè của con biết mẹ đi nhặt rác sẽ kỳ thị.
Ở bãi rác này, thi thoảng vẫn bắt gặp bóng dáng của những người đàn ông. Họ đa số bị mất sức lao động, sức khỏe yếu nên đành phải vào đây mưu sinh. Đang lúi húi đào bới, ông Minh với vẻ mặt rạng rỡ, huơ huơ vài tờ tiền mệnh giá 20 ngàn: “Bà con ơi tui lượm được tiền nè, trưa nơi tôi mời mọi người uống trà đá nhé!”, nói rồi ông lại hì hục nhặt rác tiếp.
“Nghề ni, chẳng trang bị cái gì ngoài bàn tay và con mắt. Đồ phế thải thì cái gì dùng được đem về xài, cái gì bán được sẽ bán. Mấy chục năm nay, đồ trong nhà tôi hầu hết đều được lượm từ bãi rác này… Mấy người hàng xóm tò mò hỏi làm nghề gì, sợ người ta khinh nên tôi nói buôn ve chai… cho sang”, bà Dung, người có “thâm niên” gần 30 năm làm nghề nhặt rác, cười gượng gạo nói.
12 giờ, “Cô Lan ơi, cho tui ly sửa đậu nành!”. “Em ơi, cho chị 8 ngàn cơm!”, những tiếng gọi khê đặc trong cổ họng cất lên. Đám ruồi muỗi bị đánh động theo từng cái khua tay, cái vung nón quạt… của cô bán hàng trong “căng tin” được dựng tạm bằng tấm bạc rách, thấp lè tè ngay giữa bãi rác. Bữa trưa của những phận đời lam lũ bắt đầu với những suất cơm giá vài ngàn đồng.
Những bữa cơm hay thức ăn nhanh như bánh, ngô luộc, khoai lang, sắn… được những người lao động nghèo mang theo và ăn ngay giữa bãi rác.
Những giấc ngủ trưa hiếm hoi ngay giữa bãi rác khổng lồ, trong bầu không khí hôi hám đặc quánh.
Chiều muộn, những tia nắng cuối ngày yếu ớt hắt vào bãi rác Khánh Sơn, những đôi tay bắt đầu mỏi nhừ, nhưng niềm vui với những người phụ này là những đòn gánh nặng trĩu vỏ lon bia, chai nhựa… Để nuôi giấc mơ học đại học của các con, hằng ngày họ vẫn cặm cụi, dốc hết sức đào bới kiếm từng đồng tiền lẻ .
Phía trước những phận đời này là những đống rác “khổng lồ” đang bốc mùi hôi thối, cái nơi mà nhiều người không dám lại gần. Còn sau lưng họ là những gánh ve chai nặng trĩu gom góp bữa cơm cho gia đình và gánh luôn cả những ước mơ cho bầy con nhỏ.
Nguồn bài : Kenh14