Dù đang bị bệnh nhưng thầy giáo vẫn cố gắng lên lớp giảng bài cho các sinh viên trước kỳ thi tạo nên hình ảnh cảm động.
Người thầy trong bức ảnh là tiến sĩ Bùi Quý Lực, khoa Cơ khí Chế tạo máy – ĐH Bách Khoa Hà Nội. Thầy Bùi Quý Lực năm nay đã 64 tuổi, thầy đã công tác giảng dậy tại trường được 40 năm. Tuy đã nghỉ hưu được 4 năm nay, nhưng trường ĐH Bách khoa Hà Nội vẫn mời thầy về giảng dạy.
Một bạn sinh viên trong lớp học đã chụp lại khoảnh khắc xúc động và đáng nhớ này. Anh chàng chia sẻ trên trang cá nhân: “Chắc tôi cũng chưa thấy ai, từ khi còn đi học mẫu giáo, vậy mà lên đại học tôi thấy một người thầy. Người thầy ấy mặc quần áo bệnh nhân, đi dép vẫn là cái dép đi trong viện, thầy nói còn lập bập chưa khoẻ, mặt thì nhợt nhạt, đi từ bệnh viện Hữu Nghị rồi leo lên tầng 5 để dạy, dặn dò cho sinh viên hôm cuối cùng, tự dưng mình cảm thấy hổ thẹn, với thầy, với mình.”
Thầy Bùi Quý Lực chia sẻ về việc mình phải mặc bộ đồ bệnh nhân lên giảng đường: “Việc mặc trang phục bệnh nhân lên giảng đường đúng là có phần không phù hợp, nhưng nếu thay trang phục thì bác sỹ cũng không cho tôi ra để đi dậy. Hơn nữa, sinh viên học tín chỉ, mỗi thầy một lớp một môn, môn của tôi cũng gần hết số tiết, nên tôi mới cố gắng.”
Những lời chân thành nhất dành cho người thầy cũ của mình
Bài chia sẻ sau đây giống như những lời tri ân chân thành nhất, những lời yêu thương nhất của tác giả gửi tới thầy giáo của mình. Những bài học sâu sắc mà người thầy trong bài đã dành cho học trò của mình sẽ khiến mỗi chúng ta phải suy ngẫm. Hãy cùng đọc và cảm nhận nhé!
Mình viết về thầy 2 lần, 1 lần là khi up ảnh này năm 2017, khi ấy mình mới là sinh viên năm 2 và mới lên làm ad chưa lâu. 1 lần thì mới đây thôi cuối năm 2019. Và lần này là lần thứ 3 khi đã sắp thành tân kỹ sư.
Thầy bảo: “Mấy cậu uống nước đi. Tôi không lấy gì đâu. Nhìn mấy cậu là tôi biết rồi. Tiền ăn còn không có. Lấy đâu ra mua cái đồ này”. Rồi thầy bắt đầu nói và có lẽ từ giờ tới cuối đời. Anh sẽ không bao giờ quên từng từ từng chữ nào. Chắc là các cậu nghĩ là sao thầy không cho qua hết đi. Đánh trượt bọn em làm gì. Hay là thầy muốn ăn phong bì.
Tôi nói luôn, tôi theo cái nghề này hết cả cuộc đời này. Tôi có thể đảm bảo là chưa bao giờ tôi lấy của sinh viên 1 đồng xu nào. Các cậu có hiểu vì sao tôi phải làm khó các cậu như thế. Tôi không làm khó các cậu đâu. Cuộc đời làm khó các cậu đấy. Sai lầm không phải của các cậu. Ngay khi các cậu sinh ra các cậu đã nhận 1 sự giáo dục sai lầm hoàn toàn. Ngay từ những cơ bản nhất. Nó khiến các cậu ảo tưởng vào cuộc đời này. Cái nền giáo dục mà hướng các cậu vào con đường học hành. Nó là tất cả. Nó là tương lai. Nó là niềm tự hào. Nó là 1 thứ đẳng cấp. Ai học càng nhiều bằng cấp càng cao thì có nghĩa là người ấy càng giỏi. Các cậu có biết tôi đã từ chối nhận danh hiệu không. Tôi không muốn theo mấy cái đấy. Nó có để làm gì đâu.
Bây giờ Đại học mở tràn lan, thi 3 môn được hơn chục điểm cũng được vào đại học. 3 môn mà mới được có hơn chục điểm thì đấy là cái loại gì. Các loại đấy thì tiếp thu được cái gì. Thế mà vẫn vào Đại học này Đại học kia. Nhìn cái sự đời mà tôi buồn. Hồi xưa tôi ở bên Liên Xô. Ở bên đấy diện tích gấp mấy chục lần Việt Nam mà có khi đại học còn ít hơn Việt Nam ấy. Mỗi năm sinh viên ra trường là mấy chục nghìn.
Thế bây giờ tôi hỏi. Sự khác biệt là gì nếu như các cậu không chịu học. Nếu muốn tạo ra sự khác biệt thì chỉ có cách là siết chặt chất lượng giáo dục lại. Không có cách nào khác đâu. Tôi không làm chặt thì chỉ trong vài năm nữa. Chắc các cậu đang nghĩ là mấy cái môn này ra trường có ứng dụng gì đâu đúng không. Tôi xin trả lời như thế này. Nếu các cậu coi kiến thức như 1 cái cây. Thì kiến thức chuyên ngành nó ở ngọn. Còn kiến thức đại cương ở gốc. Người ta ăn trái ở ngọn chứ có mấy ai ăn ở gốc đâu. Nhưng không có gốc. Thì chả có cái ngọn nào cả. Sau này tôi không thể nào viết thứ giới thiệu cho từng cậu vào công ty này công ty kia được. Nhưng tôi tin là các cậu cứ chăm chỉ. Nó sẽ là tấm vé mà khó công ty nào có thể từ chối được” .
Hôm nay là ngày cuối cùng của đợt điều chỉnh đăng kí học tập, và cũng là ngày cuối cùng của tôi ở trường Bách Khoa. 5h sáng đón mẹ ở bến xe Mỹ Đình, lén nhìn lúc mẹ vừa xuống xe, mẹ già đi nhiều quá, khuôn mặt thì phờ phạc đi vì thiếu ngủ. Tôi chở mẹ đi với sự im lặng mang theo suốt chặng đường dài. 8h30 Phòng Đào Tạo Đại Học. Ở đây có nhiều người giống với mẹ con tôi, nhìn khuôn mặt của mẹ và những người phụ huynh đưa con đi rút hồ sơ mà lòng tôi bùn.
Dạ trưa thầy có rảnh không cho nhà cháu gặp thầy được không ạ. Thầy giúp đỡ em nó với. Trưa nay tôi bận nên không gặp gia đình được, có gì sau 4h tôi rảnh. Dạ thầy cho cháu biết trước kinh phí để gia đình nhà cháu chuẩn bị trước ạ. Tôi sẽ nhắn tin sau, chị nghỉ đi. 3h30 chiều, trời nắng nhẹ và gió khẽ đưa. Dạ thầy, À ừ, chị và cháu vào đi Dạ thưa thầy nhà cháu.
Tôi biết chị và cháu định nói chuyện gì và nội dung cuộc nói chuyện sau đó có lẽ suốt đời nay tôi không thể nào quên được. Vì nhiều lí do tôi xin phép được giấu kín, thầy ngồi đó, đối diện tôi, gương mặt thầy toát lên vẻ cương nghị, nụ cười hiền lành không khiến tôi nhẹ nhõm, trái lại nó càng khiến tôi thêm xấu hổ .
Tôi hiểu rằng cái kết cục này là hậu quả của 2 năm lo chơi và tôi giờ đây tôi phải chấp nhận nó, chấp nhận rằng mình đã trượt mất môn học quan trọng nhất cuộc đời. Thầy không giận tôi vì đã đặt vấn đề nông cạn, thầy bảo thầy hiểu suy nghĩ của những con người khi lâm vào bước đường cùng sẽ có hành động đó, nhưng thầy khuyên tôi từ sau đừng bao giờ làm như thế, khuyên tôi chăm chỉ để làm lại cuộc đời, và nếu còn muốn học ở Bách Khoa, thì năm sau hãy ôn thi lại. Phía dưới ngăn bàn, tôi đưa tay bóp chặt phong bì, đẩy nắm tay vào sâu trong túi.
Thuở ấy, chúng con nào biết cuộc đời luôn là những vòng quanh. Những khúc gập, những quanh co, những thác ghềnh luôn là một phần không thể thiếu. Đừng mơ tưởng về cuộc đời là một đường thẳng… Nếu cuộc đời con không có những khúc ngoặt, hiển nhiên nó đã vô nghĩa đi rất nhiều rồi. Thầy còn dạy chúng con phải biết ngẩng đầu trước thất bại, đừng dừng lại khi phía trước còn nhiều lắm những chông gai. Quá nửa cuộc đời con đã sống như lời thầy dạy, con lớn thêm một chút rồi, thầy ơi.
Ảnh: Tổng hợp
Tham gia group Chuyện Sinh Viên để cùng nhau chia sẻ những trải nghiệm đẹp nhất của thời thanh xuân nhé bạn yêu ơi!